Lên trên

Ngôi biệt thự của vị đại gia Sài Gòn

Với tướng tá lịch lãm, ăn nói lưu loát nên Khanh được mọi người mến phục. Chiếc xe con “Âu-đì” đời mới bóng loáng trị giá vài tỷ đồng do Khanh tự lái đã khiến nhiều người phải “lé” mắt vì trước khi xa xứ Khanh là kẻ đang lâm vào cảnh “khố rách áo ôm”. Vậy mà chỉ sau vài năm không ngờ cậu lại đổi đời một cách khó tưởng tượng.

Về thăm nội ngoại lần này Khanh tự phong mình là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu ở thành phố, chuyên kinh doanh vải vóc, hóa chất, đồ gỗ kể cả bất động sản vì theo Khanh: “Đất đai đóng băng nhưng người ta vẫn thuê cả đất rừng để đầu tư có lãi to...” (khai thác cái gì, Khanh không nói ra nhưng về sau mới “bật mí” là thuê đất lâm nghiệp để chặt gỗ bán lấy tiền). Sau những cái bắt tay lịch thiệp, hỏi han cuộc sống từng người, Khanh hào phóng tặng con cháu, ông bà mỗi người từ một đến hai triệu đồng gọi là “món quà nhỏ” nhân ngày hạnh ngộ! Khỏi phải nói, số tiền biếu tặng hơn chục triệu đồng của Khanh đã làm những người trong họ tộc nức lời khen ngợi Khanh dù thành đạt phương xa nhưng vẫn luôn nhớ về người thân, từng cưu mang mình những tháng ngày kham khổ.

Để mừng ngày trở về, Khanh chọn mời một số anh chị em có kinh tế khấm khá cùng mình thưởng ngoạn một vòng thị xã Tây Ninh. Trên chiếc xe bạc tỷ Khanh lên núi Bà Đen đi cáp treo hóng gió và mở tiệc chiêu đãi họ hàng trong nhà hàng sang trọng ở trung tâm thị xã. Những ngày tiếp theo là những buổi liên hoan tại các gia đình bà con có tiềm lực kinh tế, có tài khoản ký gởi ngân hàng, họ chiêu đãi lại Khanh. Với miệng lưỡi dẻo quẹo, Khanh lần lượt dỗ ngọt bà N., cô B., anh D., em T... bàn bạc phương thức góp vốn hợp tác làm ăn bằng cách chuyển tiền vào tài khoản của Khanh.

Nghe số tiền gửi sẽ đẻ lãi gấp bội so với tiền gửi trong ngân hàng, mọi người thấy phấn khởi, nhất là khi nghe Khanh tán: “Hùn hạp với tôi, con cháu trong dòng họ mình sẽ thành đại gia cả, mọi gia đình đều phát đạt, ăn nên làm ra tiến tới thành một tập đoàn công ty uy thế lên như diều, không chỉ ở Tây Ninh mà trên cả nước”. Nghe bùi tai, mọi người đồng thuận rút hết vốn liếng từ ngân hàng, người dăm chục, kẻ vài trăm triệu chuyển vào tài khoản cho Khanh để tăng thêm nguồn vốn kinh doanh, hy vọng chờ đến ngày mã đáo thành công, lấy lại cả vốn lẫn lời.

Tạm biệt bà con anh em về thành phố, Khanh luôn tỏ vẻ quan tâm đến các đối tác hùn vốn với mình bằng những cú điện thoại động viên thăm hỏi và nhờ bà con tiếp tục giới thiệu thêm con cháu nào có tiền nhàn rỗi đóng góp cho ông anh “thành đạt” phát triển kinh doanh. Khanh còn hứa hẹn luôn sẵn lòng sắp xếp công việc làm cho người thân với mức lương ưu đãi tại công ty do Khanh làm tổng giám đốc. Ít ngày sau, Khanh có nhã ý mời bà con về thành phố thăm, biết nhà mình để tiện bề lui tới nghỉ ngơi mỗi khi có việc cần lưu trú.

Giữa tháng 5-2012, chiếc xe mười lăm chỗ đỗ xịch trước ngôi biệt thự tráng lệ cao năm tầng nằm trên đường Điện Biện Phủ, Q3. “Đại gia” Khanh trong bộ comple sang trọng ra tận cổng niềm nở đón khách. Bước vào dinh thự của Khanh ai cũng ngơ ngác, trầm trồ bàn tán, khen ngợi nội thất tráng lệ cùng những đồ vật trang trí giả cổ mà Khanh cho biết: “Số tiền đều nằm ở bảy, tám con số trở lên”. Sau hơn một giờ tham quan, cả đoàn được Khanh đưa đến một nhà hàng thuộc dạng VIP gần đó. Rượu ngoại nhập, thức ăn toàn hải sản cao cấp bưng ra tấp nập khiến ai cũng nể phục về cách cư xử bặt thiệp, quí phái của đứa em thành đạt. Ăn xong, trước khi ra về Khanh ân cần chìa phong bì biếu mỗi người năm trăm ngàn đồng làm tiền lộ phí, rồi hào phóng ngoắc nhà xe vào bồi dưỡng, chi trả toàn bộ tiền đưa khách khứ hồi về lại Tây Ninh.

Ba ngày sau, Linh, con gái của chị M., đưa con xuống Sài Gòn khám bệnh. Tiện đường nên cô dẫn chồng ghé thăm nhà ông cậu để gởi chút quà. Biết là cao lương mỹ vị, thứ gì ông cậu giàu chẳng có, cô ý nhị chọn đặc sản của Tây Ninh là muối ớt và bánh tráng. Đứng trước cổng, cô bấm chuông chờ, lát sau, từ bên trong một phụ nữ bước ra và ngạc nghiên khi nghe cô hỏi gặp “cậu Khanh tổng giám đốc”. Người phụ nữ giới thiệu mình là chủ ngôi biệt thự này. Linh thắc mắc: “Cậu Khanh là chủ ngôi nhà này mà, cách nay vài hôm cháu cùng ba mẹ, anh em, bà con, cô bác đến đây chơi... sao giờ lạ vậy?”. Nghe Linh nói, người phụ nữ lắc đầu: “Ồ, cái chú mập mập da trắng, đầu đinh mà cháu nói là khách thuê nhà của dì được chừng mười ngày vừa bỏ đi nơi khác rồi, tiền nhà nó còn chưa trả đủ. Ban đầu nghe giới thiệu dì cũng tưởng nó là đại gia thứ dữ ở Tây Ninh nên không lấy cọc trước, ôtô của gia đình đưa cho nó thuê, cũng may là chưa mất...”. Nghe qua, vợ chồng cô Linh tá hỏa, liền bấm điện thoại cho ông cậu thì chỉ nghe tiếng tít... tít...

Giờ này bà con họ tộc của “đại gia” Khanh đang sống trong cảnh sống dở chết dở vì toàn bộ vốn liếng đi tong nhưng không ai dám thưa kiện vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh gia đình. Chỉ vì cả tin cái mác đại gia của “đứa em hào phóng” mà các nạn nhân điêu đứng vì những khoản tiền lớn ky cóp bao lâu, nay không biết bao giờ mới được hồi gia.

Theo LỢI - MINH (CATP)



Tags: lua dao

/images/facebook_48.png /images/yahoo.jpg /images/twitter_48.png /images/zingme_48.png /images/google_48.png /images/myspace_48.png Hot!
 

Tin mới hơn

Tin cũ hơn


MUA HÀNG: - HOTLINE: - Mr Sơn -